
Em hỏi tôi : Sao muôn lớp sóng.
Ngát trùng khơi đều cập vỗ bờ ?
Tôi mỉm cười - Không biết thật ư ?
Đó là Biển Hôn miền cát trắng...
Em nhìn tôi - phút giây im lặng.
Má ửng hồng - đúng thật không anh ?
Ôm lấy em - trao những nụ Hôn.
Tôi thủ thỉ : Sóng Tim anh đó...
Và từ đấy em không hỏi nữa.
Cứ gặp nhău Sóng lại Vỗ Bờ...
25/11/09
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét