Sao mà khôn lường thay đổi.
Khi thì du dương sảng khoái.
Lúc lại trầm lắng bi ai.
Huyền Cầm dẫu có song đôi.
Vẫn chỉ một mình đơn độc.
Mỗi khi rung lên tiếng nhạc.
Là làm chao đảo lòng người.
Vui, thì cất tiếng nhạc vui.
Đưa hồn bay vào cõi mộng.
U buồn, tâm tư sầu lắng.
Nhạc làm nhỏ lệ trần gian.
Phải chăng thay đổi khôn lường.
Chính là kiếp người mượn tiếng.
Đêm nay Đất Trời tĩnh lặng.
Thoảng nghe đâu đó Huyền Cầm...
8/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét