Ngồi ngôi cao cực đỉnh.
Thường ngỡ là định mệnh.
Trời phú vào tài năng.
Cách ly với đời thường.
Tự cho là có cánh.
Sinh ra vốn Thiên bẩm.
Bay cao lẽ tự nhiên...
Rồi bão tố mưa dông.
Đất dưới chân sụp đổ.
Mọi thứ không còn nữa.
Trở lại với đời thường.
Lại biện bạch cho rằng.
Ông Trời không có mắt.
Kiếp con người bội bạc.
Muôn lỗi bởi nhân gian...
Nào biết đâu Trời xanh.
Có muôn ngàn con mắt.
Việc đời dẫu nhỏ nhất.
Không che nổi mắt Trời.
Khi mọi chuyện qua rồi.
Hối thường là bất cập.
Thật mãi là sự Thật.
Mắt Trời đó - Thời Gian...
9/8/2011