Đất là của Thổ Công.
Nước sông ngòi, Hà Bá.
Long Vương nơi biển cả.
Trời cao của Ngọc Hoàng.
Loài Người chốn nhân gian.
Chỉ là nơi sống gửi.
Đến khi về cát bụi.
Hư vô hoàn hư vô.
Vậy mà - Hỡi người ta.
Cớ sao - sao không hiểu.
Cứ dấy động can qua.
Nhân mãi miền đau khổ.
Đất còn biết tủi hổ.
Xoay tròn tránh sự đời.
Trời cao nhỏ lệ rơi.
Xót thương cho trần thế...
Loài Người sao không thể.
Sống trong tình Yêu Thương ?
4/2010
Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
HÃY SANG TRANG TIẾP THEO - BẰNG CÁCH : NHÁY CHUỘT VÀO MUC : "BÀI ĐĂNG CŨ HƠN " - Ở GÓC PHẢI PHÍA TRÊN . HOẶC TRỞ VỀ :" TRANG CHỦ " CÁM ƠN !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét