
Mười ngày đầu Cha đi khám bệnh
Cha đi chơi Hà Nội - Thái Nguyên
Sức dồi dào, cầm gậy bước một mình
Luôn tin tưởng qua cơn nguy kịch.
Mười ngày sau, Cha kêu mỏi mệt
Ăn không ngon, giấc ngủ chẳng yên
Chân run run khi đứng một mình
Nhờ vào gậy bước đi từng bước.
Mười ngày tiếp điểm từng giờ một
Sức khoẻ Cha, bát thuốc cạn dần
Nằm miên man Chẳng nhớ bữa ăn
Miệng tấm tép nhấp từng thìa cháo.
Sáu ngày tiếp Cha luôn gượng gạo
Nói cùng con :" Cha chắc khó lành "
"Mong mọi người hãy cứ an lòng "
" Dẫu có chết, Cha không hối tiếc ".
Ba ngày qua Cha nằm thiêm thiếp
Trong cơn mê, nhiều lúc Cha cười
Phải chăng Cha đã thấy cổng Trời
Nơi Cha đến vĩnh hằng tiên cảnh.
Ngày cuối cùng Đất Trời tĩnh lặng
Như đời thường trong giấc ngủ sâu
Hẳn bây giờ Cha giũ hết khổ đau
Đã tới lúc, trút bỏ đi thể xác.
. . .
Hỏi rằng ai, chẳng có giây phút trót
Cha là người đi trước mà thôi
Chết là cho sự sống đâm chồi
Kiếp luân hồi đời người là vậy.
Hoa lụi tàn, cho quả thơm đỏ dậy
Quả chín tan để hạt nẩy chồi non...
T.11/2005